Viết cho một chuyện tình đẹp!
Người ta viết nhiều về tình yêu vì nó là thứ ngọt ngào nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Và nếu tình yêu đi song hành với thời gian thì nó chỉ có một là đậm sâu hơn, hai là nhạt nhòa dần. Chứ nó chẳng lưng chừng khó đoán.
Em có biết về một con đường vui không?
Đó là nơi cả anh lẫn em đều thuộc nằm lòng những hàng cây, những căn nhà, những quán quen hay ghé, hay những con đường nơi có những câu chuyện vui bắt đầu gắn với cái quán nào đó, hay con vật gì đó, mà mỗi lần đi ngang qua chúng ta đều nhắc lại câu chuyện ấy. Nơi em luôn ngồi sát vào anh, vòng tay ôm chặt như chưa bao giờ là đủ, thỉnh thoảng cắn vào vai anh một cái.
Em có biết về một con đường còn vui không?
Đó là bàn tay luôn đầy những dấu răng của em trên đó, đó là bàn tay có thể thoải mái để em cắn đến rớm cả máu. Đó là bàn tay em luôn muốn nắm lấy, kể cả trong lúc ngủ chúng ta vẫn thích nắm tay nhau, để siết anh lại trong lòng em thêm chút nữa.
Em có biết về một con đường không còn vui?
Là tất cả những thứ cũ kỹ đó nhưng cả ngày hôm nay em đã chẳng biết tay anh có một vết cắt rất đau do va vào cửa lúc sáng. À, vì em đã bận nắm tay người khác rồi làm sao mà biết.
Em có biết về một câu chuyện vui không?
Đó là câu chuyện chẳng thực sự vui, nhưng anh luôn thấy trong mắt em ánh lên sự rạng rỡ, với em nghe thấy giọng anh nói mỗi ngày đã là một sự tồn tại vĩ đại.
Em có biết về một câu chuyện không còn vui?
Là dù anh có cố gắng cũng chẳng thể mang lại nụ cười trên gương mặt em. Những điều cũ hóa ra ngớ ngẫn, anh hóa ra lẩn thẩn. Vậy có phải là tình yêu sẽ bắt đầu nhạt màu khi một trong hai người ngừng cố gắng? Vậy có phải là tình yêu của mỗi người đều có thười hạn riêng?
Làm gì cũng đừng nên miễn cưỡng – Yêu cũng vậy.
Hồ Chí Minh, 26 Tháng 02 Năm 2020